Quảng cáo trong nội dung văn bản

Cộng đồng mạng 'truy lùng' bác xe ôm Đà Lạt tốt bụng

Buổi trưa Đà Lạt nắng rát mặt, tôi đang đứng chờ taxi mỏi mòn thì có một chú mặc áo khoác rằn ri, đội nón lính, chân đi bốt đen, dừng lại bên đường hỏi tôi đi xe không. Tôi hỏi lại một câu rất ngu “Chú chạy xe hở chú?”. Chú gật, nói bé à, con chờ taxi sẽ rất lâu đó, mà nó còn “chém” con nữa. 

Bác xe ôm

Tôi nói chú chở con đi hiệu thuốc nha. Chú ừ, để chú chở con ra hiệu thuốc trong chợ, bán thuốc rất hay con à. 

- Rồi chú chở con đi mua cháo nữa nha.
- Nếu vậy thì chú chở con đi hiệu thuốc P. ở gần chỗ bán cháo luôn, đi vậy thuận đường cho con hơn, thuốc và cháo đều chất lượng hết. 

Tôi vốn tò mò về những con người trên đường mình gặp phải. Nói chuyện với họ, nghe họ kể chuyện giống như được nhìn vào những cuộc đời khác nhau, không ai giống ai cả. Chú xe ôm chở tôi hôm ấy sinh ra ở Đà Lạt, năm nay đã ngoài 50. 


- Chú là người Đà Lạt chính gốc con à, từ nhỏ đến lớn chú ở đây, con đi xe mà gặp chú là an tâm nhất rồi đó, chú biết nhiều chỗ mà tụi taxi không biết đâu, tụi nó trẻ mà, với lại đa số là dân xứ khác mới tới Đà Lạt thôi, nó không rành hang cùng ngõ hẻm đâu con. 

- Cái nhà thuốc chú chở con tới, đó là 1 trong 2 nhà thuốc hay nhất Đà Lạt đó con, ở đây nhiều chỗ bán thuốc nhưng uống không hết, chỉ có 2 chỗ này bán thuốc uy tín mà đúng bệnh. Con biết không, nhà chú hơn 10 nhân khẩu, từ nhỏ tới lớn cứ hễ có bệnh là cứ ra một trong hai chỗ này mua thuốc là hết. 

- Còn, cái con đường này, lát nữa tới một quán mì quảng mà chỉ có dân Đà Lạt biết, du khách ít ai biết. Nó nằm trong đường nhỏ, bà chủ bán mì từ hồi còn căn nhà gỗ lụp xụp, bây giờ xây nhà mấy tấm kiên cố rồi. Một ngày dọn ra đúng 2 tiếng đồng hồ là hết sạch, mà toàn là dân địa phương ăn không à… Con mua cháo cho người bệnh, còn con đằng nào chiều cũng phải ăn chiều chứ, lát con ăn mì quảng không, chú mua cho con một phần ăn cho biết? 

- Tới quán mì rồi nè , con đứng đây chờ nha, chú vô mua cho… thôi con cất tiền đi, lát về rồi tính sau. 

Chú Kỳ đang mua mì Quảng

- Còn quán cháo vịt, lát nữa tới đó chú cũng vô mua cho, chú nói mua cho chú thì người ta bán nhiều, bán ngon cho, chú là khách quen mà. Người bệnh thì nên ăn ức, ăn thịt nạc con ha, đừng lấy da lấy mỡ ăn không tiêu. 



Từ đầu tới cuối, tôi chỉ biết dạ dạ, việc gì chú cũng tính toán giùm hết rồi. Tôi chỉ nghe thuyết minh thôi là đủ. Chú vui tính, bộc trực, ăn nói rõ ràng thẳng thắn. Tới quán cháo chú chống nghiêng cái xe, kêu đứng đây chờ nha, chú vô mua cháo cho. Thấy trời nắng, lại muốn nhắn tin hỏi thăm chồng nên tôi chạy vào mái hiên gần đó đứng bấm điện thoại. Lát sau nghe giọng chú từ trong quán quát ra:
“Ê CON NHỎ, chú kêu mày đứng giữ xe, mày lủi vô đó mất xe làm sao, chìa khóa còn cắm trên xe luôn kìa???”

Tôi cười ha ha, chạy ra chỗ xe thấy chú còn cắm chìa khóa trên xe thiệt. Định ghẹo chú “con nghe nói ở Đà Lạt dừng xe ngoài đường không cần khóa cổ cũng đâu có mất” mà thôi, sợ chú quát tiếp. Chú la có một câu, mà trên đường về chú hỏi han quá chời, làm như sợ con nhỏ nó buồn. Mà tôi có buồn gì, người như chú tôi quý còn không hết.

Trên đường về, chú nói sau này con có muốn ăn gì hay mua gì ở đất Đà Lạt chỉ cần gọi điện cho chú là chú mua tới chỗ cho con nghen, tính giá bằng giá xe ôm thôi không mắc đâu. Con khỏi mất công đi mua, chờ đợi lâu lắc…

Đến nơi, tôi xin số điện thoại và gửi chú thêm ít tiền để cảm ơn. Nhưng chú trợn mắt từ chối:

- Thôi chú không lấy đâu, chú chỉ lấy đúng 50 ngàn tiền xe và tiền đồ ăn như quán họ tính thôi, chú không lấy thêm của con được. 

Tôi năn nỉ chú nhận giùm, hôm nay chú giúp con quá nhiều mà, mà đường cũng xa nữa. 

- Không con, chú giúp con vậy là chú vui rồi, chú không lấy thêm tiền của con đâu, con cất đi. Sau này cần ăn gì hay đi đâu thì gọi chú là được.

Tất cả những gì tôi có thể làm là nói cảm ơn chú mà thôi.

Chú tên Kỳ, chạy xe ôm ở bến xe liên tỉnh Đà Lạt. Lúc ngồi trên xe, chú có nói bé à, dân Đà Lạt gốc tử tế lắm con. Chú không dám nói trăm phần trăm nhưng hầu hết là vậy, người Đà Lạt gốc hiền lành, tốt bụng và lương thiện lắm. Họ không hung dữ, không chặt chém, chua ngoa như trên báo nói đâu mà… con biết không?

Đến cuối ngày hôm đó thì tôi biết, khi trút phần cháo nóng hổi cho chồng và nhìn vào gói thuốc không có những viên thuốc bổ người ta hay bỏ vào cho nhiều số lượng, khi bưng tô mì quảng ngon lành với mớ rau xanh giòn ngọt thì tôi biết chú hoàn toàn nói thật về người Đà Lạt, về sự hiền lành tử tế của họ. Chuyến đi của tôi nhờ gặp được những người như chú mà có thêm nhiều ý nghĩa. 

Đến Đà Lạt đừng nên chỉ ngồi trong cửa kính ô tô nhìn ra, hãy bước xuống trò chuyện với người dân, đi đến vài nơi chỉ dân địa phương mới biết, bạn sẽ thấy một Đà Lạt rất gần gũi, bao dung và tử tế.

Sau này nếu bạn có đến Đà Lạt và muốn gặp một người Đà Lạt chính gốc, bạn có thể tìm chú Kỳ. Chú hay mặc áo rằn ri, đi bốt đen và rất vui lòng chở bạn đi những nơi chỉ dân địa phương mới biết. 

P/s: Người trong hình là chú Kỳ, tôi lén chụp khi chú đang mua mì quảng. Chắc chú không phiền nếu tôi đăng hình chú lên đây, và cả số điện thoại của chú nữa, nếu bạn cần đi xe của chú ở Đà Lạt, bạn có thể inbox cho tôi. Tôi nghĩ chú sẽ vui khi có thêm khách hàng, và bạn cũng vui khi quen thêm một người tử tế.

Thông Tin Đà Lạt